MÙA HẠ
THƠ PHẠM VŨ PHONG
Hạ có về trên góc phố năm xưa?
Để nắng vàng đổ trên cành phượng thắm,
Tiếng ve ngân giữa trời cao sâu thẳm
Mắt khẽ buồn mang nỗi nhớ xa xăm.
Hạ có về cho năm tháng mong manh
Những trời xanh có đầy trong mắt biếc ?
Dẫu vẫn biết xa nhau là vĩnh biệt,
Mà sao lòng da diết mãi không nguôi.
Mùa hạ chín nắng vàng loang nỗi nhớ !
Trời thiên thanh bát ngát gió sầu mây
Con phố cũ im lìm xưa vẫn vậy,
Tiếng ve tan trên những cánh hoa gầy.
Hoa phượng nở đỏ vùng trời thương nhớ !
Khẽ rung lên theo nắng đổ chiều sa,
Những màu hoa giữ hương tình mùa hạ
Có rơi đầy theo mỗi bước chân qua ? …
Tôi rất yêu bài thơ HẠ của Phạm Vũ phong. Bài thơ là vẻ đẹp mê hồn của thời dĩ vãng. Hiện tại trong cơn lốc xoáy của kinh tế thị trường, trong đa đoan dâu bể đổi dời vẻ đẹp đó đã không còn nữa. Nếu không có một dĩ vãng diệu kỳ ở một miền quê yêu dấu, nếu không có một tuổi thơ nhiều mộng mơ và cũng rất nhiều yêu thương và phải thêm vào đó một con tim một tâm hồn biết nâng niu nuôi dưỡng ký ức-một tâm hồn thi sỹ, chắc chắn Phạm Vũ Phong sẽ không sáng tạo hay nói đúng hơn sẽ không tái tạo được một bức tranh về mùa hạ kỳ ảo đến như thế. Mở đầu là một câu hỏi và rồi những câu hỏi cứ xuất hiện gây cho ta một nỗi niềm tiếc nuối có còn không những mùa hạ mà ở đó:
“Hạ có về trên góc phố năm xưa?
Để nắng vàng đổ trên cành phượng thắm,
Tiếng ve ngân giữa trời cao sâu thẳm
Mắt khẽ buồn mang nỗi nhớ xa xăm”.
Mùa hạ là mùa của hoa phượng rực hồng. Hạ có còn về nữa không, một câu hỏi thật phi lý vì mùa hạ đến rồi đi thuộc về quy luật vĩnh hằng của tự nhiên. Nhưng vì những gì của cuộc sống hiện tại đã làm cho Phạm Vũ Phong nghi ngại. Em không còn tin mà quả đúng là như thế không còn một mùa hạ mà ở đó nắng vàng thì đổ trên cành phượng đỏ thắm, tiếng ve thì ngân vút lên tận trời –một bầu trời sâu thăm thẳm. Không còn nữa cả những đôi mắt buồn mang chứa những nỗi nhớ xa xăm. Nhớ ai nhớ gì tác giả không nói và chúng ta sẽ tìm cho mình những kỷ niệm để lại cho mình nỗi nhớ . Với tuổi thơ- tuổi đẹp nhất của mỗi đời người thì biết bao nhiêu điều để nhớ ! Rồi chính ta cũng thấy lòng mình mang nỗi nhớ xa xăm đó của thi em để trở về với dĩ vãng của đời mình ở một góc phố thân quen hay một làng quê bình dị.
“Hạ có về cho năm tháng mong manh
Những trời xanh có đầy trong mắt biếc?
Lại một câu hỏi nữa làm ta phải nao lòng ! Sao hạ về lại cho năm tháng mong manh? Điều đó chỉ có Phạm Vũ Phong mới có thể lý giải được, còn chúng ta chỉ mơ hồ cảm nhận mùa hạ của ngày xưa đã không còn đã mất thật rồi, vì thế tất cả đều trở nên mong manh xa xăm và hư ảo. Những câu hỏi cứ day trở trong tâm hồn em. Bầu trời bây giờ có xanh trong mắt biếc người thương, trong cặp mắt biếc cuộc đời, hay bầu trời bây giờ chỉ còn là cái màu chết chóc u ám của khói bụi. Rồi bỗng nhiên như từ trên trời cao rơi xuống một câu thơ mà mới đọc ta cảm thấy có điều gì không ăn nhập hụt hẫng.
“Dẫu vẫn biết xa nhau là vĩnh biệt,
Mà sao lòng da diết mãi không nguôi”
Tác giả chỉ nói xa nhau mà không hề nói rõ cho ta đối tượng của chia xa này. Phải chăng là mối tình đầu đã tan vỡ, hay Phạm Vũ Phong đã rời bỏ một góc phố thân quen, một làng quê yêu thương, hay những góc phố thân quen những làng quê bình dị ấy đã không còn nữa trong đời. Tất cả đã vĩnh biệt . Vĩnh biệt rồi và nỗi nhớ không thể nào nguôi. Nỗi nhớ sẽ bám riết em và bám riết tất cả chúng ta đi trọn một kiếp người
“Mùa hạ chín nắng vàng loang nỗi nhớ !
Trời thiên thanh bát ngát gió sầu mây
Con phố cũ im lìm xưa vẫn vậy,
Tiếng ve tan trên những cánh hoa gầy
Đến đây thì Phạm Vũ Phong không còn sức để đặt ra một câu hỏi nữa. Hình như cứ hỏi mãi thì chính em sẽ bị hoà tan. Phạm Vũ Phong đã tái tạo lại cho ta một bức tranh về mùa hạ mà vẻ đẹp sẽ làm nao lòng tất cả mọi con tim kể cả những con tim vô cảm nhất. Cả một vùng trời ký ức của mùa hạ ùa ập về trong ta , trong tâm hồn và con tim đã dần nguội lạnh vì biết bao thương đau mất mát của cuộc đời này.
“Hoa phượng nở đỏ vùng trời thương nhớ !
Khẽ rung lên theo nắng đổ chiều sa,”
Phạm Vũ Phong lại day dứt thương nhớ một màu hoa, màu hoa của hạ xưa, màu hoa của tuổi học trò biết bao nhớ nhung . Hoa phượng ơi đừng đỏ lên như thế đừng đỏ lên nỗi nhớ để nỗi nhớ cứ da diết lòng ta và đừng rung lên như thế trong những chiều buông nắng đổ! Tất cả chỉ còn lại trong tâm hồn em màu hoa phượng màu hoa của lửa . Màu hoa ấy đốt cháy đốt mãi trong ta một nỗi nhớ khôn nguôi về vùng trời dĩ vãng. Phạm Vũ Phong ạ màu hoa ấy sẽ không chỉ rơi đầy mà còn theo mãi mỗi bước chân trên con đường vạn dặm của một đời người:
“NHỮNG MÀU HOA GIỮ HƯƠNG TÌNH MÙA HẠ
CÓ RƠI ĐẦY THEO MỖI BƯỚC CHÂN QUA? …”
Tôi nghĩ nếu không còn nhà thơ, không còn nhà văn liệu chúng ta có còn được nhìn thấy ký ức dĩ vãng của chúng ta nữa không dù đó chỉ là cái nhìn qua ngôn ngữ văn chương. Nghệ thuật đã giúp ta lưu giữ những kỷ niệm đẹp nhất đã bị tàn phai.
Chúc Phạm Vũ Phong sẽ có nhiều hơn những bài thơ đi được vào lòng người . Tuổi đời của em còn trẻ quá 21 tuổi mà thơ em đã già dặn rất nhiều . Hãy giữ mãi cho thơ mình một vẻ đẹp trong trắng thơ ngây như thơ em đã viết ./.
About Article Author
Similar Articles
Cứ tự nhiên thế
Cứ tự nhiên thế!!! Bạn mình hay lắm. Có bao chuyện rối ruột đau đầu, nhưng bạn cứ bao dung
Đầu đuôi câu chuyện cũng là do Lợn rớt giá mà ra
Đầu đuôi câu chuyện cũng là do Lợn rớt giá mà ra, phải chi lon không mất giá … thì
Làm thế nào để hết mỏi mắt
Cuộc sống con người hiện nay luôn đồi hỏi con người tiếp xúc, làm việc với máy tính, điện thoại,
Các chị em đi biển về bị đen nên dùng em dưỡng trắng One day whitener để hồi phục làn da trắng ngay ạ
Các chị em đi biển về bị đen nên dùng em dưỡng trắng One day whitener để hồi phục làn
1
1. Chơi với người TỐT như vào hàng hoa. Khi đi ra hương thơm còn vương vấn. Chơi với người
CHIẾU ĐIỀU HÒA
CHIẾU ĐIỀU HÒA MÁT NHƯ NƯỚC – CHẲNG ĐAU LƯNG Sản phẩm cần thiết trong mỗi dịp hè về. Chiếu